Chủ đề: Tưởng tượng 20 năm sau em về thăm trường cũ là chủ đề bài viết trong phần tập làm văn lớp 9. Với hình thức là bài văn gửi một bức thư cho bạn để kể lại kỉ niệm xúc động của bạn về thăm trường cũ vừa độc đáo lại vừa thể hiện được mục đích kết nối, lan truyền cảm xúc, chia sẻ. Mời bạn đọc và các em cùng theo dõi cách lập dàn ý bài văn dưới dạng hình thức thư thú vị này. Bên cạnh đó dưới đây là 6 bài văn Tưởng tượng 20 năm sau em về thăm trường cũ xuất sắc nhất, được thầy cô đánh giá cao. Các em hãy theo dõi để tìm hiểu về cách hành văn trong những bài văn mẫu này nhé.

Dàn ý bài viết Tưởng tượng 20 năm sau em về thăm trường cũ I. Mở bài
– Thành phố, ngày…tháng… năm…
– Lan thân mến! II. Thân bài
- Lời thăm hỏi đầu thư
– Lí do viết thư.
– Giới thiệu hoàn cảnh không gian, thời gian viết về thăm trường cũ. Nhân dịp đặc biệt gì mà bạn lại về thăm trường? (Ngày kỉ niệm tốt nghiệp về thăm trường cũ; ngày nhà giáo Việt Nam, về thăm thầy cô, thăm trường..)
– Giới thiệu khái quát về trường: tên trường, trường tiểu học, trung học, phổ thông hay đại học?
– Bày tỏ cảm xúc chung của bạn khi về thăm lại trường cũ.
- Nội dung lá thư
– Tưởng tượng thời gian bạn đến thăm trường vào thời điểm nào trong ngày: sáng sớm tinh mơ sương nhẹ hay buổi chiều gió mát…
– Lý do về thăm trường cũ.
– Miêu tả con đường đến trường: cảnh vật như thế nào, băng ghế, gốc bàng, hoa phượng… có gì ấn tượng, đổi mới ra sao. Cảm xúc của bạn với những thay đổi đó.
– Miêu tả trường học: cảnh sân trường, lớp học, thầy cô, học sinh hiện tại…
– Kí ức của bạn về trường, những kỷ niệm nào đáng nhớ với thầy cô bạn bè mà bạn không thể quên: kết nối với kỉ niệm của bạn và người mà bạn gửi thư.
– Gặp lại thầy cô? Thầy cô cũ còn không? Thầy cô mới như thế nào?
– Gặp lại thầy cô chủ nhiệm lớp? Cô thay đổi ra sao? Nhưng vẫn còn những nét gì? (Giọng nói? Ánh mắt? Khuôn mặt lộ vẻ xúc động?)
– Cô trò nhắc lại kỷ niệm cách đây 20 năm.
+ Bạn hỏi thăm các thầy cô cũ? Báo cho cô biết tình hình một số bạn học? Về công việc của mình?
+ Tâm trạng cô ra sao?
+ Tình cảm bạn như thế nào?
– Tình cảm, cảm xúc của bạn khi chuẩn bị ra về: lưu luyến thầy cô, lưu luyến trường, nhìn ngắm trường một lần nữa, chụp những tấm hình kỉ niệm.
III. Kết bài:
Cuối thư:
– Chia sẻ cảm xúc của mình đối với người bạn.
– Gửi lời chào cuối thư.
Bài viết Tưởng tượng 20 năm sau em về thăm trường cũ – Mẫu 1

Hà Nội, ngày… tháng… năm
Tường Vi thân mến!
Chưa bao giờ nghĩ đến bạn mà mình thấy bồi hồi như lúc này. Bao nhiêu cảm xúc ùa về và mình biết khoảnh khắc này chỉ cậu mới có thể chia sẻ với mình. Hôm nay, mình về thăm ngôi trường cấp 3 thân yêu của chúng ta, sau hai mươi năm xa cách. Lâu quá rồi nhỉ.
Cái nắng gay gắt của mùa hè vẫn còn vương lại dù đã là buổi xế chiều, những tia nắng vẫn đang mải đùa nghịch trên mấy tán cây, ngôi trường cũ hiện ra thân thương, quen thuộc và không còn vẻ nghiêm trang như hồi trước nữa… Mình lặng lẽ dạo quanh sân, ngắm nhìn từng vòm cây để cảm nhận sự khác biệt trong lòng cái khung cảnh đã từng quá thân thuộc này. Có lẽ, dù đã hai mươi năm xa cách, dù có bao lớp học sinh đến rồi lại đi, thì trường vẫn thế, vẫn chẳng thay đổi gì trong tâm hồn mỗi người, mãi mãi…
Nhìn đồng hồ đeo tay, đã đến giờ tan trường, mình tạm lánh vào một góc khuất – Tường Vi đoán xem, đó là chỗ nào? Cái gầm cầu thang mà chúng mình thường trốn ngày xưa khi chơi trò ú tim ấy! Nhắm mắt lại và mình cảm thấy như đang nghe bên tai ba hồi trống trường thân quen ngày nào. Mình tưởng tượng ra hình ảnh của lũ trẻ ùa ra từ các phòng học, chúng hồn nhiên gọi nhau, cãi nhau, ríu rít đùa nhau, nhí nhảnh như bọn mình hồi xưa… Màu áo trắng, sao mà nhớ thế! Chỉ một hai năm nữa thôi, ngày chia tay, chúng sẽ giống chúng mình ngày xưa, chìa lưng áo trắng cho nhau ghi dòng lưu bút…
Một lúc mà mình vẫn chưa muốn rời đi, mình tần ngần nhìn lại ngôi trường. Cả sân trường rợp bóng cây xanh, lặng lẽ với mùa hè đầy nắng vàng và ve sầu. Xa xa, nơi góc hồ nước, một cây me cao lớn trông tràn đầy sức sống. Mình chợt nhận ra đó chính là gốc me non tụi mình trồng năm nào, tự nhiên lại thấy bồi hồi. Bước dần lên cầu thang, mình tìm lại phòng học cuối tầng ba, nơi ngày xưa bốn mươi sáu quỷ sứ lớp mình từng trú ngụ. Đây rồi, lớp học đó, cá cái ban công quen thuộc đang ở ngay trước mắt, chờ mình bước vào và tìm kiếm lại hình ảnh của hai mươi năm trước. Chỗ ngồi cạnh cửa sổ bàn ba là của mình, nơi đã từng chứng kiến mình khóc, mình cười và cả khi mình nói chuyện riêng nữa. Còn cách đó hai bàn, là chỗ của bạn đó nhớ không? Cách xa như thế mà hai đứa còn nói chuyện riêng được thì thật tài!
Hôm ấy mình không gặp được thầy cô giáo cũ, chỉ còn thấy lại những kỷ niệm thuở học trò, những buổi ngồi truy bài dưới gốc cây phượng, những giờ kiểm tra gay cấn, hồi hộp đến toát mồ hôi. Tất cả đã rất xa rồi mà khi mình đứng ở đây, nó giống như chỉ mới ngày hôm qua thôi.
Tường Vi ơi! Nhất định hôm nào chúng ta gặp nhau nhé! Biết rằng công việc của ai cũng bận rộn nhưng mình tha thiết muốn gặp bạn dưới những vòm cây của ngôi trường cũ yêu dấu này để ôn lại những ngày xưa!
Mong là một ngày gần nhất chúng mình sẽ gặp lại nhau và tâm sự nhiều hơn.
Thân ái!
Bạn của cậu.
Bài viết Tưởng tượng 20 năm sau em về thăm trường cũ – Mẫu 2

Phương Hà, ngày 01 tháng 12 năm 2020
Long thân mến! Chẳng biết đây là bức thư thứ bao nhiêu tôi viết cho ông nhỉ? Không gặp được nhau khổ thế đấy mà viết thư thì kể mãi không hết chuyện, đúng là già rồi mà tật buôn chuyện cũng không bớt được ông nhỉ? Vẫn như mọi khi, đầu thư cho tôi gửi lời hỏi thăm tới bà xã bên đó và cả cậu quý tử nhà ông nữa, mong cháu hay ăn chóng lớn.
Còn về phần tôi, ông xà tôi vẫn công tác đều, thằng cu con cũng sắp đến tháng đòi ra rồi nên cũng mệt ông ạ. À mà nhân đây tôi cũng kể luôn cho ông. Ông còn nhớ trường cấp hai của bọn mình không? Hôm trước, chẳng biết sắp đặt thế nào mà khéo ra trò, tôi lại tình cờ có dịp thăm lại trường mình sau ngần ấy năm. Chả là có đợt đi thanh tra về các trường để kiểm nghiệm phương pháp dạy học mới, đoàn tôi lại về đúng trường mình ông ạ. Ngồi trên ô tô cứ thấy nao nao trong người, thế mà như có điềm báo, từ cửa kính tôi chợt nhận ra cái cây phượng già khổng lồ bên vệ đường. Sung sướng, bồi hồi, xúc động, tôi cảm thấy như mình được gặp lại người bạn đời của mình trong suốt những năm tháng học trò dở dở ương ương. Tôi đi thanh tra cả một buổi sáng hôm ấy, dành hết thời gian buổi chiều để thăm lại trường. Hai mươi năm rồi còn gì, ông biết không trường mình thay đổi nhiều lắm, khác hẳn so với ngôi trường mình học hai mươi năm trước đây.
Trường Trung học cơ sở Lê Lợi hồi nào giờ đã thành một ngôi trường năm tầng khang trang hiện đại, lại còn phần rõ cả khu nhà cho giáo viên và khu dành cho học sinh nữa. Bọn trẻ bây giờ sướng hơn mình nhiều ông ạ, phòng học của chúng được trang bị đầy đủ thiết bị dạy và học, đợt này tôi đi cũng là để xem xét về cách học mới này, chắc sau này sẽ phát triển ở nhiều nơi. Bước vào một phòng học tự nhiên, tôi đặc biệt ấn tượng bởi cách bài trí phòng và các dụng cụ thiết bị. Máy chiếu màn hình lớn đã được thay thế cho bảng đen phấn trắng, cả một phòng được thiết kế dành riêng cho việc làm thí nghiệm. Hiện đại, đẹp và rất có hiệu quả cho việc học của bọn trẻ. Đứng từ trên tầng năm nhìn xuống mới thấy khuôn viên trường mình mở rộng rất nhiều. Khu vườn thực hành xanh mướt một màu của các loài cây mà bọn trẻ trồng. Khu sân bóng, sân thể thao rộng và rất đẹp mướt một màu cỏ non. Sân trường vắng lặng nhuốm ánh chiều tà. Bỗng giật mình khi nhìn về phía khu gia đình. Biết ai không, đố ông biết tôi nhìn thấy ai? Vượng, tôi thấy Vượng đứng ở ban công cũng nhìn lên và bắt gặp ánh mắt nhìn xuống, giá mà như ngày xưa, sẽ chạy thật nhanh đến, tíu tít chuyện trò nắm tay nhau đi dạo sân trường như hai anh em. Nhưng bây giờ lớn rồi sẽ chỉ là bạn mà phải không ông? Hai đứa vẫn nhận ra nhau, tôi vui và xao xuyến… Vượng đã thực hiện được mơ ước, đã làm thầy giáo dạy Toán lại công tác ngay tại trường mình. Nhưng bất ngờ khi biết Vượng chưa lấy vợ, hơi lạ ông nhỉ. Chắc chỉ tôi nghĩ thế. Cứ thế đứng trên ban công, nói và nói, chẳng biết chuyện gì mà cứ thế tuôn ra, vẫn như xưa, vẫn con người mảnh, cao lêu nghêu với khuôn mặt buồn, nụ cười vẫn thế, chỉ có điều đã thay đổi, tuổi không còn trẻ con, cũng đã già dặn và chín chắn hơn nhiều. Ngoài ba mươi rồi còn gì thế mà nói chuyện vẫn hài hước, hỏi thăm mới biết nhiều bạn đã lập gia đình, đã có sự nghiệp, các thầy cô trường mình cũng đã khác trước, lớp người trước đã về hưu thay vào là một lớp giáo viên mới, năng nổ và tràn đầy nhiệt huyết, yêu nghề và yêu bọn trẻ. Nhóc Lan lẻo mép đã kết duyên với anh chàng Cường tí hon, rồi nhiều lắm, lớp mình hơi bị nhiều đôi đã thành, vui thật, thế mà chúng nó chẳng thèm mời mình, chắc không thể liên lạc. Lũ trẻ dưới sân đang nối nhau ra về,hết tiết, kết thúc một ngày học, sân trường lại tấp nập học sinh, những đứa trẻ ngây thơ, nhí nhảnh như bọn mình hồi xưa ùa chạy khắp sân như đàn ong vỡ tổ. Tôi tần ngần nhìn lại ngôi trường mình. Cả sân trường rợp bóng cây xanh, thoắt cái đã không còn ai, lại trở nên lặng lẽ, xa xa, nơi góc hồ nước, tôi chợt nhận ra cây me tụi mình trồng, nó đã lớn rất nhiều, trông tràn đầy sức sống, tự nhiên lại thấy bồi hồi. Hôm ấy không gặp được các bạn, cũng không gặp thầy cô giáo cũ, chỉ còn thấy lại những kỉ niệm thuở học trò, những buổi ngồi truy bài dưới gốc cây phượng, những giờ kiểm tra gay cấn, hồi hội đến toát mồ hôi. Tất cả rất gần mà lại rất xa. Chiều đã gần tàn, hoàng hôn nhuộm cảnh vật, đã đến lúc phải về, phải lên xe theo đoàn, tôi đã đề nghị Vượng tiễn mình. Buồn thật, rồi bao giờ mới có dịp lại về thăm. Tôi chợt buồn, Vượng đề nghị chúng tôi nắm tay nhau đi dọc trường một vòng như hồi xưa, tôi tự dưng thấy buồn ùa về một cái gì đó mơ hồ.Ông thấy sao, tôi là người học trò ngoan đấy chứ, đã về thăm trường rồi đó, thật ra thì tôi và ông cũng thật đáng trách đấy, liệu hôm nào hai đứa mình về trường ông nha.Tự nhiên lại thấy nhớ một cái gì đấy ông ạ! Nhớ trường… một chút, nhớ mọi người… một chút… nhưng tự nhiên thấy nhớ Vượng… mối tình đầu mà… hay thật ông nhỉ? Nụ cười của Vượng, cái nắm tay dạo… tất cả làm tôi thấy thương thương. Tội lỗi quá, chồng con rồi mà sao còn linh tinh, khéo ông xã đọc được lại kêu trời, ông đừng mách lẻo nha. Xin đấy!
Thôi thư tôi viết dài rồi mỏi tay rồi này, chắc thằng cu cũng mệt, quậy bụng quá trời. Tôi dừng bút đây, nhớ phản hồi thư của tôi đó nha, ông có gì tâm sự, chia sẻ với tôi nhé!
Hẹn một ngày nào đó gặp lại ông!
Thân,
Bài viết Tưởng tượng 20 năm sau em về thăm trường cũ – Mẫu 3
Sài Gòn, ngày 12 tháng 12 năm 2050
Lan Chi thân mến!
Nhận được lá thư nhỏ của mình, chắc cậu cũng bất ngờ lắm đúng không. Đã lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau mà. Nhân dịp 30 năm thành lập trường, lớp 9B của chúng mình đã về thăm lại Trường THCS Phan Bội Châu thân yêu. Tiếc quá, vì bận mà cậu lại không về được. Ngày hôm ấy rất vui, có cảm giác như mình được trở lại những ngày thơ ấu. Mình muốn chia sẻ với cậu những cảm giác hạnh phúc, xúc động khi gặp lại bạn bè, thầy cô cũ.
Chúng ta chia tay trường cũng đã 20 năm. Hôm nhận được thông báo về việc họp lớp nhân ngày thành lập trường, mình rất vui. Sáng hôm đó, mình dậy thật sớm. Cảm giác nôn nao, hồi hộp, bâng khuâng. Dường như mình đang đợi cậu qua cùng đi học. Ngày ấy thật thú vị biết bao. Mình đến trường trên con đường cũ mà ngày xưa hai chúng mình thường đi. Con đường đã thay đổi nhiều, rộng lớn hơn, có vỉa hè, cây xanh, nhà mọc san sát. Đâu rồi cái con đường đất nhỏ bé, mỗi sáng râm ran tiếng chim hót trên cây? Con mương nhỏ chạy dọc theo cánh đồng thoang thoảng mùi lúa chín. Mình còn nhớ, có hôm cậu đèo mình đi học, trời mưa, đường trơn tuột, cậu chệnh choạng rồi lao xuống mương. Hai đứa lấm lem mà vẫn cười toe toét. Mình cố tìm mãi cái nơi chúng mình bị ngã nhưng chẳng thấy đâu. Mọi thứ đã bị xoá nhoà bởi thời gian, bởi sự xây dựng đổi mới quê hương.
Cánh cổng THCS Trường Phan Bội Châu đã hiện ra trước mắt. Không còn là cánh cổng hình cuốn sách nhỏ như ngày xưa nữa, Chi ạ. Đó là cánh cổng tự động đóng, mở với hàng chữ điện tử: “Trường THCS Phan Bội Châu”. Bước vào trong trường, mình không thể tin nổi đây là ngôi trường chúng ta đã từng học. Nhà thể chất ngày xưa nhỏ xinh là thế mà bây giờ đầy đủ tiện nghi, bề thế như một nhà thi đấu nhỏ. Các dãy nhà ba tầng vẫn được xếp theo hình chữ U quen thuộc nhưng được sơn màu trắng, cửa kính sáng loáng. Vườn sinh địa giống như một công viên với thảm cỏ xanh mát rượi. Lễ đài thẳng ngay với cổng trường, rợp bóng cờ hoa. Các em học sinh ngồi xếp hàng ngay ngắn chờ đón buổi lễ trang trọng.
Mình đang thơ thẩn dưới sân trường thì nghe có tiếng gọi phía sau. Mình quay lại, thì ra là Thư. Chi còn nhớ Thư không? Nhìn Thư khác quá. Ngày xưa nó lênh khênh, nghịch ngợm, ương bướng, thế mà giờ trông cao ráo, xinh xắn, dịu dàng. Hỏi ra mới biết nó làm người mẫu ảnh cho tạp chí nổi tiếng. Thư dẫn mình lên phòng hội đồng. Hầu như cả lớp mình có mặt. Nhìn ai cũng chững chạc. Lớn hết rồi mà. Chẳng còn đâu cái tuổi ngây thơ cùng nhau chơi bịt mắt bắt dê nữa. Mọi người gặp nhau, tay bắt mặt mừng. Dù thời gian có làm mỗi khuôn mặt thay đổi nhưng mình vẫn nhận ra từng người. Cậu còn nhớ Tuấn Anh không? Nhờ cái mồm lẻo mép mà cậu ấy lấy được một cô vợ xinh đáo để. Tuấn Anh giờ mở một công ty thương mại. Nghe nói làm ăn phát đạt lắm. Còn Phương Thảo ngày xưa cứ mơ được làm ở Bộ Ngoại giao giờ đã là Vụ trưởng rồi đó. Chi còn nhớ Cao Cường và Mai Trang chứ? Hai bạn ngồi bàn trên, suốt ngày cứ như mặt trăng với mặt trời thế mà giờ đã nên duyên vợ chồng. Chúng có hai đứa con gái xinh ơi là xinh. Bọn mình ngồi bên nhau ôn lại bao kỷ niệm xưa cũ. Ngày trước bọn mình cứ mong mau lớn để không phải đi học, vậy mà giờ đây mình lại thấy tiếc nuối. Giá như chúng mình không phải lớn, cứ ở bên nhau như ngày xưa, không phải lo nghĩ gì cả.
Thầy cô của chúng mình cũng về thăm trường đấy. Thầy cô nào đầu cũng bạc trắng, vầng trán đã có thêm nhiều nếp nhăn. Cô Hương của chúng mình không thay đổi mấy. Giọng cô vẫn mềm mại, truyền cảm. Nhớ hồi học lớp 9, cô thường hay quở trách lớp khiến ai cũng tức. Giờ nghĩ lại thấy mình thật trẻ con. Mọi lời nói của cô đều có ích cho chung ta, đó là điều hay lẽ phải ta cần ghi nhớ suốt đời.
Tiếng trống vang lên. Mọi người xuống sân trường tập trung. Buổi lễ diễn ra thật nghiêm trang. Mỗi học sinh cũ đều thấy vinh dự, tự hào về trường của mình. Khi bài quốc ca, đội ca vang lên, chúng mình hát thật to, hát như chưa bao giờ được hát. Thầy Vương Anh Hạnh bước lên bục đọc diễn văn. Giờ thầy đã là hiệu trưởng rồi. Thầy nói về lịch sử của trường, truyền thống mà nhà trường đã đạt được trong những năm qua, đồng thời đón nhận bằng khen và Huân chương Lao động của Chính phủ.
Buổi lễ kết thúc, chúng mình cùng nhau đi tham quan các phòng học. Phòng nào cũng có hệ thống đèn, quạt hiện đại. Lại có cả tủ sách chuyên dụng cho các môn học, tranh ảnh minh hoạ, máy phóng, tivi…
Thật vui, thật hạnh phúc vì được về thăm trường xưa Lan Chi ạ. Nhưng giờ phút bên nhau thật ngắn ngủi. Rồi cũng đến lúc mọi người phải chia tay nhau, trở lại nhịp sống bận rộn hằng ngày. Quyến luyến không muốn chia tay, lớp 9B chúng mình hẹn nhau năm sau sẽ lại họp lớp. Mong rằng sẽ có cậu để 45 gương mặt thân yêu sẽ lại được cùng bên nhau, cùng hạnh phúc và trò chuyện về những kỉ niệm đẹp của chúng ta.
Thư đã dài rồi, mình phải dừng bút thôi. Chúc cậu khoẻ mạnh, gia đình đầm ấm, làm ăn phát đạt nhé. Mình rất nhớ cậu. Mong hai đứa mình sớm gặp lại nhau.
Bạn thân của Chi!
Bài viết Tưởng tượng 20 năm sau em về thăm trường cũ – Mẫu 4
Thúy thân mến!
Đã lâu lắm rồi, bây giờ tớ mới có thể ngồi đây và viết thư cho cậu.
Dạo này, cậu vẫn khỏe chứ? Cuộc sống hiện nay của cậu thế nào? Chúng mình đã gắn bó với nhau bao năm, giờ cậu đi xa, tớ nhớ cậu nhiều lắm. Tuy chúng ta đã trưởng thành, đã lớn lên, biết tự đứng trên đôi chân của chính mình, nhưng tớ vẫn không sao quên được những kỷ niệm của tuổi học trò ngây thơ đáng yêu. Cậu có cho tớ là dở hơi không khi giờ sắp trở thành một bà già mà vẫn mộng mơ như tuổi 18..
Cậu biết không, hè vừa rồi, tớ vừa về thăm ngôi trường cũ đấy. chúng mình đã xa nó hơn 20 năm rồi còn gì. Không hiểu sao, lúc đến gần trường tớ cảm thấy hồi hộp đến kì lạ. Đôi tay tớ run run và đôi chân thì bỗng như khựng lại, không thể bước tiếp dù chỉ là một đoạn ngắn để tiến sát ngôi trường hơn. Tớ cảm giác như mình đang sống lại những ngày đầu tiên vào cấp 2. Tớ và cậu, hai đứa cứ nắm chặt lấy tay nhau mà kinh ngạc trước vẻ đẹp đến “lung linh” của ngôi trường mới. Đường đi vào trường là hai hàng cây xà cừ xanh rợp bóng mát. Bên trong là hai dãy lớp ở hai bên. Giữ sân, tớ nhớ lúc ấy là kỳ đài, hai bên còn có hai cây thông và các khóm hoa hồng, hoa cúc được trồng theo hàng thẳng tắp. Đằng sau là phòng hội đồng, phía sau nữa là khu nhà tập thể cho các cô giáo, thầy giáo ở. Kế bên trường còn có một cái ao rộng lắm. Cứ mỗi lần mưa to, nước ao tràn lên, ngập cả cổng trường, chúng mình phải lội bì bõm …
Sau hai mươi năm, ngôi trường giờ không còn chật hẹp và nhỏ bé nữa. Không còn cái cảnh học sinh chạy nhảy chơi đùa mà bụi đất cứ mù lên hòa vào nắng đỏ úa của buổi chiều hôm. Trường THCS Phước Long giờ đã có đến bốn dãy nhà hai tầng. Có những cây long não to và đẹp lắm Như ạ, khéo phải đến hai người ôm đấy chứ. Tớ cảm thấy thật sự bất ngờ về sự thay đổi đó. Nhưng cũng phải thôi, đã hai mươi năm rồi còn gì. Chẳng lẽ, ngôi trường cứ cũ kĩ và nhỏ bé mãi hay sao.
Tớ đã đi hỏi thăm và được biết: thầy Quân, thầy Hùng, cô Tuyết, cô Trúc, cô Luận đều đã về hưu cả. Chắc cô Trúc tóc đã bạc trắng cả đầu. Chẳng biết, cô có còn nhớ những đứa học sinh khóa bọn mình không. Những học trò nghịch ngợm khiến cho cô phải than phiền nhiều. Cậu còn nhớ không, hồi ấy lớp chúng mình hay quậy phá nhất trường, luôn là tâm điểm của đủ mọi trò nghịch ngợm. Ấy vậy mà sang năm cuối cấp, mặt đứa nào cũng đầy những lo âu, cố cười, cố nói để quên đi những giờ phút cuối cùng ấy. Rồi đến buổi liên hoan chia tay, chẳng đứa nào nói ra nhưng tớ biết bọn nó đang mếu máo và muốn khóc nhiều lắm. Bốn năm gắn bó với trường, với lớp, với bạn bè, thầy cô, bảo sao mà không nhớ, không thương được chứ. Những trang lưu bút cứ truyền tay nhau không dứt. Những trang nhật ký lớp cười đến rụng răng mà bây giờ cũng đã trở thành kỉ niệm. Chao ôi! Cái thời ấy sao bọn mình ngây thơ và trong sáng thế. Nỗi buồn của tuổi học trò, niềm vui của học trò là những ngôi sao xa trên bầu trời xanh thẳm, luôn ánh lên vẻ đẹp lung linh vĩnh hằng …
Tớ bước chân vào trường mà thấy cảm thấy ấm áp thân thương kì lạ. Chỗ này đây, trước kia là nơi bọn mình hay chơi nhảy dây, chỗ kia chơi đuổi bắt, đánh cỏ gà … Tớ vẫn còn nhớ câu của cậu viết trong lưu bút: “Tuổi học sinh lung linh và nhiều màu sắc như bong bóng xà phòng. Nó đẹp thật đấy nhưng lại dễ vỡ đến vô cùng”. Đúng vậy, nhưng tớ sẽ không để những kỉ niệm ấy tan biến như bong bóng đâu, tớ sẽ mãi giữ gìn nó như một viên ngọc lung linh và đẹp đẽ nhất của một đời người.
Trong thư, tớ có gửi kèm cho cậu một tấm ảnh về ngôi trường sau 20 năm. Mong rằng khi nhìn thấy tấm ảnh, cậu sẽ tưởng tượng ra được những sự thay đổi của ngôi trường thân yêu ngày nào.
Thôi, có lẽ tớ cũng chỉ viết đến đây thôi, cậu nhớ viết thư cho tớ nhé, tớ sẽ đợi. Tớ muốn biết xem, cậu nghĩ gì về ngôi trường cũ của chúng mình sau bao năm thay đổi. Tạm biệt cậu!
Bài viết Tưởng tượng 20 năm sau em về thăm trường cũ – Mẫu 5
Cuộc sống đầy biến động. Những học sinh trường tôi đã chia tay nhau tại mái trường Nguyễn Khuyến yêu dấu này.
Kể từ ngày đó một phần do bận việc cơ quan phần khác do công việc gia đình nên tôi chưa có dịp về thăm trường, thăm thầy, thăm cô. Hôm ấy nhân chuyến đi công tác tôi xin phép cơ quan nghỉ ba ngày để có dịp thăm lại trường xưa bạn cũ. Đi cùng tôi còn có mấy đồng nghiệp trong tòa soạn. Đó là chuyến đi đầy xúc động của tôi trong suốt những năm công tác ở Hà Nội.
Bánh xe lăn đều và nhanh con đường quen thuộc. Chỉ còn khoảng năm phút nữa là chúng tôi tới trường.
Lòng tôi cứ bồn chồn rạo rực. Xe dừng lại ngay trước cổng trường. Cảnh trường khác xưa nhiều quá tôi gần như không thể nhận ra. Thế là đã hai mươi năm kể từ khi chia tay, giờ tôi mới được trở lại đây nơi tôi đã từng có những kỉ niệm êm đẹp. Cổng tường này là này là nơi lũ học trò chúng tôi vẫn đợi nhau. Tôi ngó nghiêng như ngóng chờ 1 điều gì đó. Áp mặt vào những thanh sát của cánh cổng trường tôi nhìn xa xăm. Vẫn màu áo xanh hòa bình nhưng học sinh đang vui vẻ nô đùa hồn nhiên trong sân trường làm tôi nhớ quá những lần đá cầu nhảy dây trốn tìm… cùng các bạn. Nước mắt tôi ứa ra, họng tôi tắc nghẹn như có cái gì chặn ngang. Tôi không thể kìm nổi xúc động này. Thầy cô ơi tiếng gọi sao mà thân thương quá! Mong tìm lại những kỉ niệm ngày xưa, tôi bước vào, hàng phượng vĩ đã thay bằng hàng bằng lăng nhưng tôi vẫn người thấy đâu đây mùi hương quen thuộc hè đến phượng nở đỏ rực cả một góc trời. Ve kêu râm ran. Tiếng ve gọi hè gọi cả những hồi ức ấu thơ đẹp đẽ. Tôi đi dạo một vòng quanh trường như dạo lại hững bài hát mà chúng tôi đã từng hát khi còn học dưới mái trường này. Tôi lẩm bẩm “hàng ghế đá, xanh hàng cây góc sân trường, bạn thân hỡi.” tôi dừng lại không hát nữa nói đúng hơn là không hát nổi. Xúc động!
Tôi ghét lại chỗ hàng liễu xanh rì, đó là nơi tôi và các thầy cô cùng các bạn chụp bức hình cuối cùng “bức ảnh” tôi nghĩ trong đầu và chạy lại về phía ô tô. Tôi bới tung va li tìm kiếm bức ảnh.
Đây rồi! Mắt tôi sáng lên vui vẻ, tay tôi lướt trên bức ảnh, lướt trên từng khuôn mặt nụ cười của thầy cô và các bạn. Nước mắt trào dâng, cảnh vật xung quanh nhòa đi trước mắt tôi. Tôi chạy vào văn phòng, chẳng có ai ngoài bác bảo vệ mà học sinh chúng tôi ngày xưa rất kính trọng và tin tưởng. Bác quý học sinh như con của mình. Bác đã già nhưng vẫn vui tính và nhanh nhẹn như ngày xưa. Hồi đó bố mẹ gửi tôi lên học và nhờ bác lo cơm nước cho tôi. Hằng ngày tôi nhổ tóc sâu cho bác, hai bác cháu nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Trong 2 năm học ở trường bác đã cho tôi không ít những lời khuyên bổ ích và đúng đắn.
Tôi tiến gần chỗ bác:
– Bác… bác Hiền ơi..! – Tôi nghẹn ngào
Bác quay sang phía tôi, chăm chú nhìn, đôi mắt ánh lên sự vui mừng.
– Trang … hả?
Giọng bác run run, mắt bác sáng ngời và mặt bác vui vẻ. Bác trách tôi:
– Sao lâu rồi mày chẳng về đây với bác bác có bao nhiêu chuyện mà chẳng biết kể với ai, bác cứ ngóng mày mãi! – Thế hôm nay có việc gì mà lại về đây
– Cháu về thăm bác ạ! – Tôi cười tươi rói.
– Thăm bác? Lại xạo rồi! – Bác cười hiền hậu .
– Sao bác biết ạ? Tôi cười sung sướng – Cháu đùa thôi ạ. Hôm nay cơ quan phân tụi cháu về trường mình làm bài phóng sự về phong trào thi đua và học tập của trường ạ!
– À! Ra thế! Bác cười nồng hậu.
Sau đó chúng tôi và bác ôn lại quãng thời gian ngày xưa bé rất vui vẻ. Đến giờ tan lớp, bác đứng dậy và bảo với chúng tôi:
– Thôi mấy đứa ngồi nói chuyện bác phải lên đánh trống đây.
Bọn tôi vâng ạ, rồi ngồi tiếp nhìn bác đi ra gõ trống trường và ngồi nói chuyện một cách vui vẻ, nhác thấy xa xa có người quen quen tôi tìm lại kí ức “cô Huyền” tôi nghĩ. Vẫn dáng người nhỏ nhắn tay hay đưa lên đầu và cả cách ôm cặp nữa. ĐÚNG RỒI! tôi đứng bật dậy chạy lại phía cô ôm! Cô nhận ra tôi tức thì và hỏi han tôi rất nhiều.
Thấy cô thật chặt trông cô có vẻ xanh xao mệt mỏi, tôi chạy lại hỏi:
– Cô không khỏe ạ! – Tôi thắc mắc.
– À…ừ …! mấy hôm nay thời tiết oi bức cô hơi mệt!
Tôi lúng túng hỏi:
– Thế cô uống thuốc chưa ạ? Cô đừng quá sức cô à!
Cô nhìn tôi với con mắt trìu mến, và chúng tôi nói chuyện với nhau rất nhiều.
Đó là 1 chuyến công tác và là 1 chuyến thăm trường đầy xúc động của tôi. Tôi ra về, tới chào mọi người nhưng tôi hứa với bác Hiền và cô sẽ trở lại vào 1 ngày không xa. chuyến đi này đã giúp tô đậm thêm những kỉ niệm về mọi người, về thầy cô và các bạn. Ngay ngày sau đó bài phóng sự về trường Nguyễn Khuyến đã được in ngay trên tờ báo nơi tôi làm việc.
Bài viết Tưởng tượng 20 năm sau em về thăm trường cũ – Mẫu 6
Kể từ cái ngày nhận giấy tốt nghiệp cấp hai thấm thoát đã qua 20 năm, qua bao tháng ngày xa quê hương thương nhớ. Rồi một ngày, khi thấy mình đã trưởng thành qua quãng đường học tập và trường đời thì hôm nay tôi đã đủ tự tin để về thăm lại ngôi trường cấp hai xưa – nơi ươm mầm cho tôi bao ước mơ, nơi tôi đã lớn lên từng ngày trong sự dìu dắt của các thầy cô.
Hôm ấy là một ngày rất đẹp. Tiết trời chuyển dần sang thu, mát mẻ, nhẹ nhàng lại có chút buồn man mác. Bầu không khí hè không còn quá oi bức, nóng bỏng mà đã trở nên dễ chịu hơn nhiều. Từng cơn gió nhẹ khua tán cây bên đường xào xạc. Tôi vẫn đi trên lối cũ, mải mê bước theo làn nắng vàng rực rỡ trong niềm vui sướng thôi thúc lẫn với chút cảm giác khó tả. Chính cảm giác, chính bầu không khí ấy 20 năm trước tôi cũng như nhiều đứa bạn khác trong làng đang náo nức mong chờ đếm từng ngày từng giờ để được đến trường gặp lại bạn bè thầy cô. Ngay khi đứng trước cổng ngôi trường xưa, cảm xúc nao nao hạnh phúc ấy lại ùa về chiếm lấy trái tim tôi rất tự nhiên, không thể nào ngăn được. Nghe tiếng tim mình thúc giục, tôi bước vào sân trường – những bước chân đầu tiên trở lại ngôi trường xưa yêu dấu sau ngần ấy năm xa cách. Tôi nhìn khắp xung quanh và thầm nghĩ trường nay đã thay đổi quá nhiều. Nhưng dù trường có thay đổi nhiều thế nào thì hình ảnh ngoài có vẻ lạ lẫm ấy vẫn không thể nào lấn át được cảm giác vô cùng thân thương gần gũi in sâu trong tâm thức tôi.
Còn nhớ lúc trước trường chỉ có 5, 6 phòng học, khuôn viên cũng khá nhỏ đi một qua mạch là hết. Bây giờ thì trường đã khang trang và rộng thoáng hơn rất nhiều. Các dãy phòng đều được xây thêm mấy tầng cao và đẹp. Còn sân trường cũng được mở rộng hơn tráng bê tông sạch sẽ và trồng thêm nhiều cây xanh. Tôi đang dạo bước dưới hàng cây thẳng tắp, cố hít thật đầy phổi không khí trong lành mát mẻ rồi dừng chân ngồi xuống bên một gốc cây to. Rồi không biết là nhờ đâu, một linh cảm, hay một sự trùng hợp, tôi phát hiện dòng chữ khắc đậm nét “9a1 học hết mình, chơi hết mình” trên thân cây. Tôi thật sự rất bất ngờ, tôi không nghĩ cái cây con xưa do cả lớp trồng giờ lại còn nơi đây và trở thành cái cây già to sừng sững. Nhìn dòng chữ tôi không nén nổi niềm vui mà bật cười, biết bao kỷ niệm vui buồn đẹp đẽ năm cuối cấp như hiện về trước mặt. Ngày ấy đã là anh chị của cả trường rồi mà xem ra chúng tôi vẫn còn ngây thơ nông nỗi lắm. Kể ra lớp tôi ngày ấy đoàn kết thật: Đoàn kết học, Đoàn kết chơi. Nói về học, một khi cả lớp đã quyết tâm học lập thành tích thì thật không lớp nào vượt qua nổi. Với khẩu hiệu “ĐOÀN KẾT MỘT LÒNG”, mỗi thành viên trong lớp với tinh thần thi đua năng nổ tràn đầy sức sống đều cố gắng ra sức học hết mình, không chỉ vì bản thân mà là vì cả tập thể. Về mặt phong trào cũng vậy. Cũng nhờ tinh thần đoàn kết trên, lớp luôn đạt nhà trường khen thưởng và đạt nhiều danh hiệu đáng tự hào. Học thì tốt thật đấy, nhưng đã là “a1 học hết mình, chơi hết mình” thì hẳn cũng có những lúc nghịch không ai chịu được. Thầy cô từng dạy lớp khen thì có khen nhưng lúc nào cũng không quên thêm vài câu đùa về cái lớp lắm chiêu nhiều trò. Nhưng những chiêu trò độc đáo ấy cũng rất hồn nhiên rất dễ thương.
Tôi nhớ nhất buổi liên hoan cuối năm của lớp, thật cảm động lắm. Cả lớp bày nhau dùng nghề “thủ công” độc nhất, cả lớp ngồi lại với nhau viết những lời tâm sự, lời chúc, bày tỏ tình cảm bạn bè, tình thầy trò vào những mảng giấy nhỏ trao tay nhau, bỏ vào một cái hộp lớn tặng cô. Mỗi người một cách viết, một cảm xúc, một suy nghĩ riêng, tất cả đều xuất phát từ trái tim trong sáng tuổi mới lớn, biết cảm, biết yêu thương. Có đứa chẳng biết nói thế nào rồi viết có mỗi câu ” Em yêu cô” gần trăm lần như chép bài phạt đem tặng cho cô. Trước tấm lòng của đám trò nhỏ, cô không cảm động sao được, chúng ta cũng vậy, ngồi xem từng mẫu giấy mà vừa cười vừa khóc.
Tôi ngồi dưới gốc cây nhớ về từng kỷ niệm vui buồn bên nhau. Càng nhớ lại càng thấy luyến tiếc, tiếc sao thời học sinh sao trôi qua quá nhanh. Từng lúc vui, lúc buồn tôi vẫn còn nhớ rất rõ ràng như chỉ mới xảy ra hôm trước dậy mà hôm nay khi nhìn lại mới thấy mình đã đi một quãng đường quá xa. Không biết bạn bè ngày trước giờ có còn nhớ về nhau, nhớ về mái trường này không. Tôi ngồi nghĩ ngợi quên cả thời gian.
Trên đây là những bài văn Tưởng tượng 20 năm sau em về thăm trường cũ ấn tượng nhất dưới dạng hình thức viết thư và kể lại kỉ niệm. Hy vọng với chia sẻ này, các em học sinh có để làm tốt bài tập làm ngữ văn lớp 9. Chúc các em học tập tốt.